The Christmas Scout – Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh

By Samuel D. Bogan (Courtesy of Chicken Soup for the Christian Soul)

If there is among you a poor man of your brethren, within any of the gates in your land which the Lord your God is giving you, you shall not harden your heart nor shut your hand from your poor brother, but you shall open your hand wide to him and willingly lend him sufficient for his need, whatever he needs (Deuteronomy 15:7-8, NKJ).

In spite of the fun and laughter, 13-year-old Frank Wilson was not happy.
It was true that he had received all the presents he wanted. And he enjoyed these traditional Christmas Eve reunions of relatives–this year at Aunt Susan’s–for the purpose of exchanging gifts and good wishes.

But Frank was not happy because this was his first Christmas without his brother, Steve, who, during the year, had been killed by a reckless driver. Frank missed his brother and the close companionship they had together.

Frank said good-bye to his relatives and explained to his parents that he was leaving a little early to see a friend; from there he could walk home. Since it was cold outside, Frank put on his new plaid jacket. It was his favorite gift. The other presents he placed on his new sled.

Then Frank headed out, hoping to find the patrol leader of his Boy Scout troop. Frank always felt understood by him. Though rich in wisdom, his patrol leader lived in the Flats, the section of town where most of the poor lived, and he did odd jobs to help support his family. To Frank’s disappointment, his friend was not at home.

As Frank hiked down the street toward home, he caught glimpses of trees and decorations in many of the small houses. Then, through one front window, he glimpsed a shabby room with the limp stockings hanging over an empty fireplace. A woman was seated near them weeping.

The stockings reminded him of the way he and his brother had always hung theirs side by side. The next morning, they would be bursting with presents. A sudden thought struck Frank–he had not done his “good turn” for the day. Before the impulse passed, he knocked on the door.

“Yes?” the sad voice of the woman inquired.
“May I come in?”
“You are very welcome,” she said, seeing his sled full of gifts, and assuming he was making a collection, “but I have no food or gifts for you. I have nothing for my own children.”
“That’s not why I am here,” Frank replied. “Please choose whatever presents you’d like for your children from this sled.”
“Why, God bless you!” the amazed woman answered gratefully.

She selected some candies, a game, the toy airplane and a puzzle. When she took the new Scout flashlight, Frank almost cried out. Finally, the stockings were full.

“Won’t you tell me your name?” she asked, as Frank was leaving.
“Just call me the Christmas Scout,” he replied.

The visit left the boy touched, and with an unexpected flicker of joy in his heart. He understood that his sorrow was not the only sorrow in the world. Before he left the Flats, he had given away the remainder of his gifts. The plaid jacket had gone to a shivering boy.

But he trudged homeward cold and uneasy. Having given his presents away, Frank now could think of no reasonable explanation to offer his parents. He wondered how he could make them understand.

“Where are your presents, son?” asked his father as he entered the house.
“I gave them away.”
“The airplane from Aunt Susan? Your coat from Grandma? Your flashlight? We thought you were happy with your gifts.”
“I was–very happy,” the boy answered lamely.
“But, Frank, how could you be so impulsive?” his mother asked. “How will we explain to the relatives who spent so much time and gave so much love shopping for you?”
His father was firm. “You made your choice, Frank. We cannot afford any more presents.”

His brother gone, his family disappointed in him, Frank suddenly felt dreadfully alone. He had not expected a reward for his generosity, for he knew that a good deed always should be its own reward. It would be tarnished otherwise. So he did not want his gifts back. However, he wondered if he would ever again truly recapture joy in his life. He thought he had this evening, but it had been fleeting. Frank thought of his brother and sobbed himself to sleep.

The next morning, he came downstairs to find his parents listening to Christmas music on the radio. Then the announcer spoke:

“Merry Christmas, everybody! The nicest Christmas story we have this morning comes from the Flats. A crippled boy down there has a new sled this morning, another youngster has a fine plaid jacket, and several families report that their children were made happy last night by gifts from a teenage boy who simply referred to himself as the Christmas Scout. No one could identify him, but the children of the Flats claim that the Christmas Scout was a personal representative of old Santa Claus himself.”

Frank felt his father’s arms go around his shoulders, and he saw his mother smiling through her tears. “Why didn’t you tell us? We didn’t understand. We just thought you lost the presents or something. We are so proud of you, son.”

The carols came over the air again filling the room with music. “…Praises sing to God the King, and peace to men on Earth.”

HƯỚNG ĐẠO SINH ĐÊM GIÁNG SINH

Thay cho sự rộn ràng và những tiếng cười giòn giã, cậu bé Frank Wilson mười ba tuổi không hề thấy vui vẻ chút nào. Sự thật là Frank nhận được đầy đủ những món quà mà cậu mong muốn, và cậu rất thích không khí gia đình xum họp truyền thống trong đêm trước Giáng Sinh – năm nay được tổ chức tại nhà cô Susan. Buổi họp mặt không ngoài mục đích để mọi người trao đổi quà tặng cũng như những lời chúc tốt đẹp nhất.

Nhưng Frank không vui, vì đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên cậu đón mà không có mặt anh trai của cậu. Anh trai Frank đã mất vì tai nạn giao thông trong năm. Frank rất nhớ anh ấy, nhớ mối quan hệ thân thiết mà hai anh em từng có với nhau.

Frank tạm biệt mọi người và giải thích với ba mẹ rằng cậu phải về sớm để gặp một người bạn. Rồi từ nhà người bạn, cậu có thể cuốc bộ về nhà. Vì trời bên ngoài lạnh giá, Frank mặc chiếc áo khoác ca-rô mới vào người. Đó là món quà mà cậu thích nhất. Còn những món quà khác cậu nhét chúng vào chiếc xe trượt tuyết – cũng là quà mới được tặng.

Rồi Frank bước ra đường, hy vọng có thể tìm ra anh đội trưởng Hướng Đạo Sinh của cậu. Dù có kiến thức rộng, người đội trưởng ấy sống ở khu Flats – một khu vực dành cho những người nghèo nhất của thị trấn – và anh ấy làm nhiều công việc kỳ quặc để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Nhưng Frank đã thất vọng, anh đội trưởng không có nhà.

Khi Frank đang cuốc bộ dọc theo con phố để về nhà, cậu thoáng thấy vài cây thông Giáng Sinh và dây đèn trang trí trong nhiều căn nhà nhỏ. Rồi, qua một ô cửa sổ phía trước, cậu thấy một căn phòng tồi tàn với những chiếc tất mòn xùi đang treo lủng lẳng trên cái lò sưởi trống rỗng. Một phụ nữ ngồi gần đó đang khóc rấm rứt.

Mấy chiếc tất nhắc Frank nhớ đến những năm trước, hai anh em cậu luôn treo tất bên cạnh nhau. Và sáng hôm sau, chúng căng phồng ra vì những món quà tặng. Một ý nghĩ thoáng qua đầu Frank, cậu vẫn chưa làm “việc thiện” cho ngày hôm nay.

Frank gõ nhẹ cánh cửa. Giọng nói buồn bã của một phụ nữ vọng ra:

– Vâng?

– Cháu vào được không ạ?

Người phụ nữ vừa mở cửa vừa nói:

– Mời cháu vào…

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe trượt chất đầy quà, bà ấy tưởng Frank đi quyên góp các món quà nên nói nhanh:

– Nhưng tôi không có thức ăn hay quà gì cho cháu đâu. Thậm chí tôi chẳng còn gì cho lũ trẻ nhà tôi nữa.

Frank trả lời:

– Đó không phải là lý do để cháu đến đây. Xin bà cứ chọn và lấy ra khỏi chiếc xe những món quà nào bà muốn tặng các con bà.

Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên với vẻ biết ơn:

– Chúa ơi! Xin Chúa phù hộ cho cháu!

Bà ấy lực vài gói kẹo, một thiết bị chơi game, một máy bay đồ chơi và một hộp ô chữ. Khi bà ấy cầm cái đèn Hướng Đạo Sinh mới toanh, Frank suýt buột miệng kêu lên. Cuối cùng, mấy chiếc tất đã căng phồng.

Khi Frank chuẩn bị ra đi, người phụ nữ vội hỏi:

– Cháu không cho cô biết tên ư?

Frank trả lời:

– Bà cứ gọi cháu là Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh.

Chuyến thăm viếng để lại trong tim cậu bé một cảm giác ấm áp. Cậu hiểu rằng nỗi đau của cậu không phải là nỗi đau duy nhất trên đời này. Trước khi Frank rời khu Flats, cậu đã kịp phân phát hết những gói quà con lại. Cái áo khoác ca-rô mới toanh đã nằm gọn trên người một đứa trẻ đang rét run vì lạnh.

Cuối cùng Frank mệt nhọc lê bước trên con đường lạnh lẽo để về nhà. Cho đi hết cả một chiếc xe đầy quà, giờ đây Frank không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì để giải thích với ba mẹ. Frank tự hỏi làm sao cậu có thể làm cho họ hiểu được.

Khi Frank vừa bước vào nhà, ba cậu hỏi ngay:

– Quà của con đâu hết rồi, con trai?

– Con đem cho hết rồi ạ.

– Cái gì? Chiếc máy bay của cô Susan? Cái áo khoác ca-rô của bà nội? Cây đèn pin Hướng Đạo Sinh của con? Ba mẹ tưởng con rất vui với những món quà đó.

Frank rụt rè trả lời:

– Con đã… rất vui ạ.

Mẹ cậu lên tiếng hỏi:

– Nhưng Frank à, sao con có thể bốc đồng như vậy? Ba mẹ sẽ giải thích ra sao với mọi người đây? Họ vì yêu thương con mà dành ra nhiều thời gian để đi mua sắm cho con!

Giọng ba cậu cứng rắn:

– Frank, đó là sự lựa chọn của con. Ba mẹ không có đủ tiền để mua quà cho con đâu.

Anh trai thì đi xa mãi, ba mẹ thì thất vọng về cậu, đột nhiên Frank cảm thấy hoàn toàn cô độc. Cậu không hề mong đợi phần thưởng cho sự rộng rãi của cậu. Vì cậu biết bản thân của một việc làm tốt luôn là phần thưởng cho cậu. Nó đáng giá hơn bất cứ điều gì khác. Vì vậy cậu không muốn lấy lại những gói quà đó, tuy nhiên, cậu tự hỏi, trong đời cậu, liệu cậu có còn nhận thêm một niềm vui thật sự nào nữa không.

Frank tưởng cậu có được một buổi tối trọn vẹn, nhưng nó trượt đi mất. Frank nghĩ về anh trai và thiếp ngủ trong nước mắt.

Sáng hôm sau, Frank bước xuống cầu thang thì thấy ba mẹ cậu đang nghe chương trình nhạc Giáng Sinh qua ra-đi-ô. Thế rồi một giọng thông báo cắt ngang chương trình:

– Chào quý vị, chúc mừng Giáng Sinh Vui Vẻ! Câu chuyện Giáng Sinh hay nhất mà sáng nay chúng tôi sẽ kể đến từ khu Flats. Sáng nay, một cậu bé tàn tật ở khu Flats đang có chiếc xe trượt tuyết mới, một cậu bé khác đang có một chiếc áo khoác ca-rô mới nguyên… Và nhiều gia đình ở đó kể lại rằng đêm qua con cái của họ rất vui vì nhận được quà từ một cậu trai trẻ tuổi, người đã khiêm tốn tự giới thiệu là một Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh. Không ai có thể nhận ra lý lịch của cậu, nhưng bọn trẻ ở khu Flats tuyên bố rằng người Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh chính là đại diện của ông già Nô-en.

Frank cảm thấy cánh tay ba cậu quàng quanh vai cậu, và cậu thấy mẹ cậu mỉm cười qua làn nước mắt. Bà âu yếm nói:

– Sao con không nói cho ba mẹ biết? Ba mẹ đã không hiểu điều đó. Con trai à, ba mẹ thật sự hãnh diện về con.

Các bài hát mừng Chúa Giáng Sinh vang lên qua không gian một lần nữa làm tràn ngập căn phòng với âm nhạc.

“… Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm.” 

 

Samuel D.Bogan